– Ái, đồ mất dạy!
Tôi không hiểu tại sao bỗng dưng người phụ nữ này lại chửi tôi. Tôi đã định hỏi: “Xin lỗi, tôi đã làm điều gì không phải với bà?”, nhưng rồi lại thôi.
– Lại còn nhìn nữa! May tôi là người có giáo dục , chứ không tôi đã cho anh biết tay.
Chiếc xe buýt chật ních khách. Mọi người đổ dồn nhìn chúng tôi. Tôi quyết định tốt nhất là im lặng. Nhưng người phụ nữ vẫn không chịu thôi:
– Đồ đểu cáng!… Đồ thô lỗ!… Tất nhiên loại người như hắn làm sao có giáo dục được! Trông biết ngay là loại con nhà như thế nào!
Chừng hai lần tôi định mở mồm nói: “Thưa bà, xin bà hãy bình tĩnh!”. Nhưng tôi lại nhịn.
– Muốn vả cho cái tát vào mõm anh! Giá tôi khônng phải người có giáo dục, tôi đã cho anh biết.
Có những lời trách mắng:
– Thật xấu hổ! Chả lẽ có thể làm chuyện đó với phụ nữ?
– Thế hắn làm gì vậy?
– Chắc là cấu véo người ta.
– Hay là hắn dẵm lên chân bà ấy?
– Biết đâu được, có thể hắn sờ soạng cũng nên.
Giá ôtô buýt dừng lại, tôi sẽ nhảy xuống ngay. Còn người phụ nữ thì cứ tiếp tục liến thoắng như bắn liên thanh:
– Đồ không biết ngượng! Không biết lịch sự là gì! Mà làm sao hắn biết danh dự người đàn bà là thế nào! Tiếc là học thức không cho phép. Nếu không mình đã cho hắn bài học!
Thật là tai vạ! Giá bảo tôi có làm chuyện gì cơ. Đằng này tôi đứng không nhúc nhịch, một ngón tay cũng không đụng vào bà ta. Mà giả dụ có đụng phải đi nữa thì bà ta cũng phải hiểu rằng không phải lỗi tại tôi chứ! Ô tô đông thế này cơ mà!
– Đồ dâm đãng hèn hạ! May cho hắn gặp phải mình là người có giáo dục. Nếu không thì cứ gọi là…
Tôi vã cả mồ hôi.
– Bọn đê tiện này cố tình lên những xe buýt đông người…May cho hắn, mình là người đàn bà có giáo dục.
Tôi cảm thấy không thể nào nhịn được nữa. Ở địa vị tôi có đá cũng phải nổ tung chứ đừng nói.
– May cho mi, ta là người có giáo dục. Nếu không ta đã rạch mồm mi rách đến tận tai.
Trong đám đông không một ai lên tiếng bênh vực tôi. Ai cũng đứng về phía bà ta:
– Chắc hắn lại giở trò sờ soạng!
– Dù gì đi nữa bà ta cũng đúng!
– Thật quá đáng! Phải biết mức độ chứ!
Lẽ ra cuối cùng phải thôi đi, nhưng người phụ nữ kia vẫn càng chu chéo dữ hơn. bà ta cứ hét lên:
– Ái, đồ đểu! Ái, đồ đê tiện! Nếu mày thèm muốn đến thế thì tao sẽ chỉ cho mày cái chỗ để đến đó mà…Mày hiểu chưa? Mình xin thề, nếu quả mình là người không có giáo dục, nhất định mình sẽ…
Thế này thì không thể chịu được nữa rồi! Tôi dùng khuỷu tay rẽ mấy người bên cạnh, tiến sát đến người phụ nữ và nắm lấy tay bà ta:
– Thưa bà, – tôi nói – xin bà làm ơn nói rõ cho tôi biết, tôi đã làm gì bà?
Người phụ nữ bỗng cười sằng sặc:
– Ới mọi người ơi! Hãy nhìn cái lão đầu hói đáng thương này xem này! Lão ta cũng tự cho mình là đàn ông đấy! Nhà ông ở đâu ra thế hả? Nhà ông mà cũng đòi làm đàn ông à? Chả lẽ ta nói về nhà ông ư? Thật đúng là vô duyên! hãy xéo cùng với cái ghẻ lở của nhà ông đi! Không ai nói gì về nhà ông cả. ta nói là nói chàng thanh niên cao to dễ thương kia chứ! Đồ vô duyên!
Chiếc ôtô buýt dừng lại trên quảng trường Takxin. Tôi không nhớ tôi đã nhảy xuống xe như thế nào. Người phụ nữ nọ thì vẫn tiếp tục lải nhải:
– Lão khọm già vô duyên! Hắn lại dám nghĩ là mình nói về hắn…Tiếc mình là người có giáo dục, chứ không mình đã cho lão một trận!
Thật không còn gì tồi tệ hơn lứa tuổi của tôi. Đến cả phụ nữ cũng không thèm chửi nữa…