Tại bến tàu ở Kađưkây, một người phụ nữ trẻ tuổi đang kêu la:
– Ối trời đất ơi! Cái ví của tôi, cái ví của tôi…! Bắt lấy nó!
Đám đông nhốn nháo lên. Thằng ma cà bông đi chân đất chạy trên cầu tàu, nhảy từng bậc một. Người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp van nài những người đứng bên cạnh:
– Đuổi nó hộ tôi với! Tóm lấy nó!
Thằng ăn cắp chuồn mất. Năm phút trôi qua. Bỗng một viên cảnh binh trẻ tuổi hiện ra. Tay viên cảnh binh đặt trên vai thằng ăn cắp đã xoáy chiếc ví
– Ví của ai đây?
Chiếc ví màu đen, to, bóng loáng. Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp vui sướng vùng ra khỏi đám đông chạy bổ đến bên người cảnh binh.
– Của tôi! Chà, đội ơn ông quá!
Thằng ăn cắp đi đất, cởi trần, trên người không có chỗ nào túm được cả. Viên cảnh binh luồn tay vào nắm lấy mớ tóc dài giữ cho hắn khỏi chạy mất. Thân hình bẩn thỉu của thằng ăn cắp lộ ra từ những chỗ thủng ở chiếc quần lính cũ giờ đã biến thành mớ giẻ rách.
Viên cảnh binh trẻ tuổi bảo người phụ nữ:
– Mời bà theo tôi về bốt.
– Để làm gì? Ví này là của tôi mà! Ai cũng trông thấy thằng cha này giật ví ở tay tôi.
– Phải gửi lời khai của bà để trình toà.
Họ đi về bốt, viên cảnh binh và thằng kẻ cắp đi trước người đàn bà theo sau. Nghe người phụ nữ kia khai xong, viên cảnh sát trưởng kinh tởm nhìn thằng ăn cắp người nồng nặc mùi súc vật chết.
– Thằng kia, mày không biết xấu hổ à? Khoẻ như con lừa ấy! Giá đi làm ăn gì có phải hơn không?…
Thằng ăn cắp cúi đầu im lặng.
– Sao mày làm nghề ăn cắp hả?
Thằng ăn cắp thong thả ngẩng đầu lên:
– Thế còn những kẻ khác làm nghề gì? – Nó nói.
– Câm ngay!
Viên cảnh sát trưởng hỏi người phụ nữ trẻ:
– Hanưm Ephendi, trong ví của bà có những gì?
– Tiền, sáp môi, chiếc gương, hộp phấn…
– Có bao nhiêu tiền?
Người phụ nữ nín lặng. Viên cảnh sát trưởng thò tay định cầm chiếc ví nằm trên bàn, nhưng người phụ nữ ngăn lại.
– Xin ông đừng mở ra! Trong ví tôi có… thôi, ông để tôi mở lấy.
Song viên cảnh sát trưởng đã cầm lấy chiếc ví và dốc ra mọi thứ bên trong: hộp sáp môi, chiếc gương, hộp phấn, ít tiền lẻ và… hai trăm đồng đôla.
– Bà lấy tiền đôla này ở đâu? – Viên cảnh sát trưởng hỏi.
– Tôi không thưa kiện gì người này cả, – người phụ nữ chỉ tay vào tên ăn cắp nói vội – Tôi chỉ yêu cầu cho tôi lại chiếc ví, tôi về!
– Tôi đang hỏi về số đôla này.
– Lạy trời, mà thôi, tôi cũng chẳng cần chiếc ví nữa. Cứ để lại chỗ các ông cũng được. Tôi đi về đây.
– Bà không về được! Bà lấy đôla ở đâu? Người phụ nữ cúi mặt xuống.
– Mađam Eleni mới đưa cho tôi sáng nay.
Thằng ăn cắp ngẩng đầu lên ngó viên cảnh sát và cười khẩy:
– Thế mađam Eleni này ở đâu? – Người phụ nữ thì thầm tiết lộ địa chỉ.
Thế là cảnh sát trưởng cảnh binh, thằng ăn cắp và người phụ nữ lên xe hơi của sở cảnh sát đi đến nhà mađam Eleni. Ngay trong gian phòng đầu tiên họ chạm trán phải một cặp đang ở trong tư thế không lấy gì làm tao nhã cho lắm.
Trong khắp sáu căn buồng, viên cảnh sát trưởng bước chân vào bất kỳ chỗ nào cũng đều thấy những cặp như vậy cả.
Cảnh sát trưởng xông tới mađam Eleni:
– A, chính mụ là chủ nhà chứa. Chúng ta đã hoài công tìm kiếm mụ Eleni suốt sáu tháng nay đấy? Mụ lấy đâu ra số tiền đôla này?
Có một khách làng chơi là Rida trả tôi.
Những người đàn ông vừa bị bắt gặp trong cảnh bậy bạ ấy được thả ra, vì họ là đàn ông. Còn đàn bà vì không phải là đàn ông nên bị đưa đến nhà thương ở Ahưcapư để khám bệnh. Sau đó viên cảnh sát trưởng, thằng ăn cắp, người phụ nữ xinh đẹp và mađam Eleni, lại đi xe hơi của sở cảnh sát đến nhà Rida. Tại nhà Rida, trên tầng thứ bảy, đang tiến hành xây dựng.
– Các người làm gì ở đây?
– Có gì đâu
– Có gì đâu à? Thế công nhân với những người coi việc này là cái gì? Nghĩa là các người đã xây phạm pháp?
Thằng ăn cắp ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát trưởng và lại cười khẩy. Sau khi đã lập biên bản về việc xây dựng bất hợp pháp, cảnh sát trưởng hỏi Rida:
– Anh lấy số đôla này ở đâu?
– Ali đưa cho tôi.
Cảnh sát trưởng gọi dây nói đến Cục an ninh xin một xe vận tải kín mui. Tất cả số hành khách cũ và Rida lên xe. Họ đến nhà Ali.
Cảnh sát trưởng hỏi Ali:
– Ông có đưa số tiền đôla này cho Rida không?
– Có.
– Sao ông lại đưa cho hắn?
– Ông ta bán sắt làm nhà cho tôi.
Cảnh sát trưởng quay lại Rida:
– Sắt làm nhà? Thanh có giấy phép không?
– Không à? Thế đấy!… Nghĩa là anh lại còn đầu cơ cả sắt nữa?
Sau đó hắn lại hỏi Ali:
– Anh lấy tiền đôla này ở đâu?…
– Tôi được bạc đêm qua ở nhà Huxây.
Thằng ăn cắp vẫn luôn luôn cúi xuống lại ngẩng lên nhìn viên cảnh sát trưởng và cười khẩy. Người cảnh binh, viên cảnh sát trưởng, thằng ăn cắp, người phụ nữ khả ái, Rida và Ali ngồi lên xe vận tải đến nhà Huxây.
Trên những bàn trải dạ xanh có mười nghìn đồng, những quân xúc xắc và cỗ bài. Sau khi những con bạc đã được đưa đến công tố viên, cảnh sát trưởng hỏi Huxây:
– Anh lấy đâu ra tiền đôla này?
Chiếc tàu “Ghêsimsgơsêk” sang Mỹ mới quay về. Nuri đưa cho tôi. Anh ta là thợ máy đấy.
Các hành khách cũ và Huxây lên xe vận tải đi đến nhà người thợ máy Nuri. Trong nhà tay thợ máy Nuri này còn tìm thấy mười cân thuốc phiện trắng nguyên chất. Nuri thú nhận là đã nhận tiền đôla của Ixan. Ixan thì bị bắt quả tang đang phạm tội ở toà biệt thự trên đồi Bôcpho. Ở đây hắn sản xuất thuốc phiện trắng.
– Anh lấy tiền đôla của ai?
– Của Rêsan.
– Rêsan là ai?
– Hắn buôn lậu quần áo lót phụ nữ bằng nilông từ Bâyrút đưa về.
Thằng ăn cắp thong thả ngẩng lên nhìn viên cảnh sát trưởng và cười khẩy. Tất cả lại lên xe vận tải bây giờ thì đến nhà Rêsan.
Rêsan nói đã cầm đôla của mụ Nêvin buôn quần áo lót nilông và áo tắm chun.
Song mụ này không có nhà. Mụ vẫn ở Pari hay La Mã như thường lệ.
Viên cảnh binh nói:
– Lạy Chúa, cũng may mà không có mụ ta ở nhà; trong xe cũng không còn chỗ nào trống nữa rồi.
Thằng ăn cắp ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát trưởng và cười khẩy.
Viên cảnh sát quát:
– Này, thằng bợm kia! Không việc gì mày cứ phải cười khẩy mãi thế! Rõ ràng là trong bọn này thì mày vẫn còn là kẻ nhẹ tội nhất!
Thằng bợm bị xử tội ăn cắp và ngồi tù ba tháng.
Bây giờ bọn nó làm ăn lương thiện rồi. Và thấy bóng chiếc ví đầm ở đâu là nó tránh cho xa như tránh bệnh hủi vậy.
Ngọc Bằng dịch