Xcarlét đang ở Merietta thì nhận được một bức điện khẩn của Rét. Có một chuyến tàu mười phút nữa thì khởi hành đi Atlanta. Nàng đáp chuyến tàu đó, không mang hành lý gì ngòai chiếc túi xách, để Uêđ và Ilơ ở lại khách sạn với Prixi.
Atlanta chỉ cách có hai mươi dặm, nhưng đòan tàu bò như sên suốt buổi chiều ẩm ướt đầu thu, đỗ ở tất cả cá ga xép để lấy hành khách. Hỏang hốt vì bức điện của Rét, sốt ruột như điên muốn đến nơi thật nhanh, Xcarlét gần như muốn gào lên mỗi lần tàu đỗ. Đòan tàu ỳ ạch lết đi, xuyên qua những sườn đồi đỏ vẫn còn vằn vèo những công sự như những vết sẹo, qua những ụ pháo cũ và những hố đạn đã xanh um cỏ, xuôi theo con đường mà trước kia quân lính của Jonxtơn đã rút lui với biết bao cay đắng, mỗi bước là một cuột giao tranh. Mỗi ga, mỗi ngã ba ngã tư mà người phục vụ hành khách xướng lên, là tên một trận đánh,là địa điểm một cuộc đụng độ. Nếu trước kia,những tên ấy ắt đã khuấy lên trong Xcarlét những kỷ niệm kinh hòang, thì giờ đây nàng không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chúng.
Bức điện của Rét viết: “Melơni ốm. Về ngay.”
Khi tàu vào ga Atlanta, trời đã nhập nhòang và một cơn mữa phùn nhẹ làm tối thành phố.Những ngọn đèn đường mờ tỏ – những đốm vàng vọt trong sương. Rét đang đợi nàng ở ga cùng với cỗ xe. Riêng vẻ mặt chàng đã đủ làm nàng sợ hơn cả khi đọc bức điện. Nàng chưa bao giờ thấy nó đờ đẫn đến thế.
– Cô ấy không… nàng kêu lên.
– Không, cô ấy còn sống, Rét vừa nói vừa đỡ hộ nàng lên xe. Đến nhà bà Uylkz, nhanh cật lực vào, chàng ra lệnh cho xà ích.
– Cô ấy làm sao? tôi đâu có biết cô ấy ốm. Tuần trước nom cô ấy khá lắm mà. Hay là cô ấy bị tai nạn. Ôi, Rét, có thật nghiêm trọng như anh…
– Cô ấy đang hấp hối, Rét nói và giọng chàng cũng vô biểu cảm như sắc diện chàng. Có ấy muốn gặp cô.
– Không, đừng. Ôi, xin đừng Meli. Điều gì đã xảy đến với cô ấy?
– Cô ấy bị sẩy.
– Bi…ị…sẩ…, nhưng Rét, cô ấy… Xcarlét lắp bắp. Tiếp theo điều thông báo khủng khiếp, tin này làm nàng sững sờ.
– À thế. Tôi chắc cô không biết. Tôi nghĩ là cô ấy không nói với ai. Cô ấy muốn làm cú bất ngờ. Nhưng tôi biết.
– Anh biết à? Nhưng chắc chắn không phải cô ấy nói với anh.
– Cô ấy không cần nói với tôi. Nhưng tôi biết. Hai tháng vừa qua, cô ấy rất sung sướng. Tôi biết điều đó không thể có ý nghĩa gì khác.
– Nhưng Rét, bác sĩ bảo nếu cô ấy đẻ nữa thì có thể chết cơ mà!
– Thì cô ấy đang sắp chết đấy, Rét nói.
– Và quay sang giục xà ích.
– Lạy Chúa, anh không thể cho xe chạy hơn nữa sao?
– Nhưng Rét, – cô ấy không thể sắp chết được! Tôi…tôi không…và tôi…
– Cô ấy không có sức mạnh như cô. Cô ấy không bao giờ có sức mạnh. Cô ấy không có gì khác ngòai một tấm lòng.
Chiếc xe lắc lư dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, thấp và Rét đưa tay đỡ Xcarlét xuống. Run rẩy, khiếp hãi, đột nhiên cảm thấy cơ đơn, nàng níu lấy cánh tay chàng.
– Anh cùng vào chứ, Rét?
– Không, chàng nói và lại lên xe.
Nàng lao lên bậc thềm, qua hiên và mở toang cửa. Đây, trong ánh đèn vàng vọt, Asli, bà cô Petti và Inđiơ. Xcarlét nghĩ: “Inđiơ làm gì ở đây? Melơni đã bảo cô ta đừng bao giờ đặt chân vào nhà này cơ mà”. Trông thấy nàng, cả ba đều đứng dậy, bà cô Pitti cắn đôi môi run rẩy để khỏi bật lên khóc, Inđiơ nhìn nàng đăm đắm, buồn bã và không có vẻ gì là căm ghét. Asli nom ngây ngô như người mộng du và khi đến bên cạnh đặt tay lên cánh tay nàng, chàng nói cũng như người mộng du.
– Melơni hỏi chị, chàng nói. Melơni hỏi chị.
– Tôi có thể gặp cô ấy ngay bây giờ không?
Nàng quay về phía cửa buồng Melơni đóng chặt.
– Không, bác sĩ Miđ đang ở trong ấy. Tôi rất mừng thấy chị đến,Xcarlét.
– Tôi đã cố hết sức đến thật nhanh, Xcarlét bỏ mũ, áo. Tầu…Cô ấy thật sự không…Nói cho tôi biết đi, cô ấy đỡ rồi chứ, Asli? Nói cho tôi hay nào! Đừng có nhìn như thế! Cô ấy thực sự không…
– Melơni cứ hỏi chị hòai, Asli nói và nhìn vào mắt nàng. Và trong mắt chàng, Xcarlét thấy câu trả lời cho câu hỏi của nàng. Trong khỏanh khắc, tim nàng chững lại, rồi một nỗi sợ hãi kỳ lạ, mạnh hơn lo âu, mạnh hơn buồn đau, bắt đầu đập rộn trong ngực nàng. Không thế đứng như thế được, nàng cuống cuồng nghĩ thầm, cố đẩy lùi nỗi sợ. Các bác sĩ cũng có thể lầm. Mình không muốn tin đó là sự thật. Nếu mình nghĩ thế, mình sẽ hét lên mất. Mình phải nghĩ đến một cái gì khác đi.
– Tôi không tin như thế! Nàng kêu lên dữ dội, nhìn vào ba bộ mặt chảy dài như thách họ nói ngược lại. Mà tại sao Melơni không nói cho tôi hay? Nếu tôi biết thì không đời nào tôi đi Marietta.
Mắt Asli chợt bừng tỉnh, đau đớn.
– Melơni chẳng nói cho ai biết, nhất là với chị, Xcarlét ạ, Melơni sợ chị mắng. Melơni định chờ ba…chờ đến khi chắc chắn là không sao, rồi mới cho tất cả đều bị bất ngờ và cười giễu trước các bác sĩ thật lầm to. Và cô ấy sung sướng biết mấy. Chị biết Melơni yêu trẻ như thế nào đấy…cô ấy thèm một đứa con gái biết bao. Mọi sự đều rất đẹp cho đến …thế rồi, đùng một cái.
Cửa buồng Melơni lặng lẽ mở và bác sĩ Miđ bước ra hành làng, đóng cửa lại sau lưng. Ông đứng một lúc, bộ râu bạc xòa trên ngực, và nhìn bốn người đột nhiên sững ra như tượng. Cuối cùng, ông dừng mắt lại ở Xcarlét. Khi ông tiến lại về phía nàng, nàng thấy trong mắt ông có cả đau buồn lẫn khinh ghét và con tim hãi hùng của nàng bỗng ngập tràn một cảm giác phạm tội.
– Vậy là cuối cùng cô đã đến đây, ông nói.
Nàng chưa kịp đáp, Asli đã tiến về phía cánh cửa đóng
– Ông chưa được vào, ông bác sĩ nói. Bà ấy muốn nói chuyện với Xcarlét trước.
– Thưa bác sĩ, Inđiơ nói, đặt tay lên áo ông. Giọng cô tuy tẻ nhạt nhưng hùng hồn hơn mọi lời cầu xin. Xin bác để cháu gặp chị ấy một lát. Cháu ở đây chờ từ sáng nhưng chị ấy… cho cháu gặp chị ấy một lát. Cháu muốn nói với chị ấy…cần phải nói với chị ấy rằng…rằng cháu đã lầm về …một chuyện gì đó.
Cô không hề nhìn Asli hay Xcarlét trong khi nói, nhưng bác sĩ phóng tia mắt lạnh lùng của mình về phía Xcarlét.
– Để tôi xem, cô Inđơ, ông nói ngắn gọn. Nhưng chỉ với điều kiện là cô hứa với tôi sẽ không làm cô ấy kiệt sức với câu chuyện lầm lỡ của cô. Cô ấy biết là cô đã lầm và nghe cô xin lỗi, cô ấy chỉ thêm phiền mà thôi.
Bà Pitti rụt rè: “Bác sĩ Miđi xin…”.
– Bà Pitti, bà thừa biết là bà sẽ là lên và ngất xỉu thôi.
Bà gì rướn thẳng thân hình thấp bé tròn trĩnh và nhìn thẳng vào mặt ông bác sĩ, mắt bà ráo hỏanh và từng nét lượn trên người bà đều tóat ra vẻ chững chạc đường hòang.
– Thôi được, bà bạn thân mến, để lát nữa đã, ông bác sĩ nói, hòa nhã hơn. Nào, Xcarlét.
Họ rón rén đi dọc hành lanh đến chỗ cửa đóng và ông bác sĩ đặt tay lên vai Xcarlét, bóp mạnh.
– Bây giờ thế này nhé, ông thì thầm, không được kêu khóc cuồng lọan lên,không được giở trò thú tội bên giường lâm chung kẻo, thề trước Chúa, tôi sẽ vặn cổ cô đấy! Đừng có làm bộ ngây thơ nhìn tôi như thế! Cô thừa biết tôi định nói gì. Cô Meli cần được ra đi nhẹ nhàng, cô đừng có trút nhẹ lương tâm mình bằng cách kể lể với cô ấy điều gì về Asli. Tôi chưa bao giờ hại một người phụ nữ, nhưng nếu cô nói điều gì thì…liệu hồn với tôi đó.
Ông mở cứa trước khi nàng kịp trả lời, đẩy nàng và trong phòng và đóng cửa lại. Căn phòng hẹp bày biện sơ sài đồ đạc bằng gỗ óc chó màu đen, chìm trong khỏang tranh tối tranh sáng, cây đèn được che chở bằng một tờ báo. Đó là một phòng nhỏ quy củ như phòng một nữ sinh với chiếc giường hẹp thành thấp, những tấm rèm lưới mộc mạc cài móc, những tấm thảm nhỏ sạch sẽ phai màu trải trên sàn, khác hẳn với căn phòng ngủ sa hoa của Xcarlét với những đồ đạc trạm trổ bề thế, những rèm bằng ấm hồng và tấm thảm lớn rắc hoa hồng.
Melơni nằmg trên giường. Dưới tấm mền, thân hình nàng quắt lại và phẳng như thân hình một cô bé. Hai bím tóc đen vắt hai bên mặt và đôi mắt nhắm nghiền hõm vào thành hai quần tím bầm. Nhìn thấy nàng, Xcarlét đứng sững, dựa vào khung cửa. Mặc dầu trong phòng mờ tối, nàng vẫn thấy rõ mặt Melơni vàng bệch như sáp, mất hết sinh khí, và mũi thì dúm dó lại. Vừa rồi Xcarlét đã thầm hi vọng là bác sĩ Miđ có thể lầm. Nhưng bây giờ thì nàng đã biết chắc. Thời kỳ chiến tranh, nàng đã thấy quá nhiều bộ mặt mang cái vẻ dúm dó ấy trong các bệnh viện nên thừa biết đó là báo hiệu điều gì tất yếu phải đến.
Melơni đang hấp hối, nhưng trong một lúc, Xcarlét không chịu tin là như thế. Melơni không thể chết. Lẽ nào lại như vậy. Thượng đế nào lại để Melơni chết trong khi nàng, Xcarlét đây, đang cần đến cô ấy xiết bao. Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ là mình phải cần đến Melơni. Nhưng giờ đây, sự thật ập đến, tràn cả vào những ngóc ngách sâu nhất của tâm hồn nàng. Nàng đã dựa vào Melơni như dựa vào chính bản thân mình mà nàng không biết. Giờ đây Melơni sắp chết và Xcarlét biết mình không thể thiếu nàng. Giờ đây,rón rén đi qua buồng lại gần cái thân hình im lìm kia, tim thắt lại vì kinh hòang, nàng biết rằng Melơni đã là gươm và mộc của nàng, niềm an ủi và sức mạnh của nàng.
“Mình phải giữ Melơni lại! Mình không thể để cô ấy bỏ đi!”
Nàng thầm nghĩ và gieo mình xuống bên cạnh giường với một tiếng váy áo sột sọat. Hối hả, nàng nắm lấy bàn tay mềm oặt trên tấm mền và một lần nữa lại thất kinh khi thấy nó lạnh đến rợn người.
– Tôi đây, Melơni ạ, nàng nói.
Melôni hé mắt ra chút xíu rồi, như yên trí đó đúng là Xcarlét, lại nhắm mắt lại. Sau một lát, nàng hít một hơi và thều thào:
– Hãy hứa với em!
– Ồ, bất cứ điều gì cũng được!
– Biu…chị hãy trông nom cháu.
Cổ họng tắc nghẹn, Xcarlét chỉ có thể gật đầu và nàng khẽ bóp bàn tay mình đang cầm, tỏ dấu đồng ý.
– Em giao cháu cho chị.(Thấp thóang một nụ cười yếu ớt).Trước đây, đã có lần, em giao nó cho chị…nhớ không?…khi nó chưa ra đời.
Nhớ không ư? Làm sao nàng có thể quên được những giờ khắc ấy? Gần rõ ràng như thể cái ngày khủng khiếp ấy vụt trở lại, nàng cảm thấy cái nóng ngột ngạt của buổi trưa tháng chín, nhớ lại mối kinh hòang của mình trước mối đe dọa của quân Yanki, nghe thấy tiếng bước chân của đòan quân rút lui,tiếng của Melơni xin nàng trông nom đứa bé nếu cô ấy chết…đồng thời cũng nhớ rằng hôm ấy, nàng đã căm ghét Melơni và muốn cô ấy chết biết nhường nào.
“Mình đã giết cô ấy”, nàng nghĩ thầm trong nỗi khắc khỏai nhuốm màu mê tín. “Tại mình cứ luôn luôn cầu cho cô ấy chết nên Chúa đã nghe thấy và hiện đang trừng phạt mình”.
– Ôi, Meli, đừng nói như vậy! Cô thừa biết là cô sẽ qua khỏi…
– Không. Chị hứa đi.
Xcarlét nghẹn ngào.
– Cô biết là tôi sẵn sàng hứa. Tôi sẽ đối với cháu như con đẻ tôi.
– Cao đẳng? Melơni hỏi giọng yếu ớt, lờ đờ.
– Ồ, nhất định! Đại học và Havơđ, rồi du lịch châu Âu và bất cứ điều gì cháu muốn… và…một con ngựa con…và học nhạc…Ôi, Meli, tôi xin cô, ráng lên! Hãy cố gắng nào!
Lại im lặng và gương mặt Melơni biểu lộ những dấu hiệu của một cuộc vật lộn để thu hết sức tàn và tiếp tục nói:
– Asli,nàng nói, Asli và chị…Giọng nàng lắp bắp rồi lại im lặng.
Nghe nhắc đến tên Asli, tim Xcarlét chững lại, lạnh như cục băng trong ngực. Melơni đã biết từ đầu đến giờ. Xcarlét gục đầu lên tấm mền và một tiếng nấc không thóat ra được bóp chặt cổ họng nàng như một bàn tay tàn bạo.Melơni biết. Giờ đây Xcarlét hết cả xấu hổ,tê liệt mọi cảm giác, trừ một nỗi hối hận là đã gây đau khổ cho con người hiền dịu kia suốt mấy năm trường. Melơni…đã biết …và tuy thế, vẫn là người bạn trung thành của nàng. Ôi, giá nàng có thể sống lại những năm ấy! Nàng sẽ né tránh, thậm chí không nhìn vào mắt Asli nữa.
“Ôi,lạy Chúa!”. Nàng thầm cầu nguyện thật nhanh, “xin hãy để cho cô ấy sống! Con sẽ đền bù lại cho cô ấy. Con sẽ hết sức tốt với cô ấy. Con sẽ không bao giờ nói với Asli chừng nào con còn sống, nếu người cho cô ấy qua khỏi!”.
– Asli, Melơni thều thào nói và vươn tay ra sờ vào đầu Xcarlét đang cúi gục xuống. Ngón tay cái và ngón tay trỏ của nàng giật giật tóc Xcarlét không mạnh gì hơn đứa trẻ sơ sinh. Xcarlét biết thế nghĩa là gì, biết Melơni muốn nàng ngẩng đầu lên. Nhưng nàng không thể nhìn vào mắt Melơni dễ đọc thấy trong đó rành rành là Melơni đã biết hết chuyện.
– Asli, Melơni lại thì thào và Xcarlét cố gắng tự chủ. Đến ngày Phán xử, khi nàng đứng trước Chúa và đọc thấy bản kết án mình trong mắt Người, hẳn cũng không đến nỗi kinh khủng như thế này. Tâm hồn nàng co rúm lại, nhưng nàng ngẩng đầu lên.
Nàng chỉ thấy vẫn đôi mắt đen đầy yêu thương ấy,giờ đây hõm xuống và lờ đờ vì cái chết gần kề,vẫn cái miệng dịu ấy, mệt mỏi, cô dẹp cơn đau để thở. Không một lời trách móc trong đôi mắt đó, trên khóe miệng đó, không một lời kết tội, không một thóang sợ hãi- chỉ một nỗi lo là không đủ sức để nói.
Trong một lúc, Xcarlét quá sững sờ đến nỗi thậm chí không cảm thấy nhẹ người. Rồi, trong khi nắm chặt tay Melơni hơn, một cảm giác biết ơn Thượng Đế như một đợt sóng nồng ấm dâng ngập hồn nàng và lần đầu tiên, kể từ thời thơ ấu, nàng nhẩm đọc một lời cầu nguyện thành kính không gợn một chút vị kỷ: “Tạ ơn Chúa, con biết con không xứng đáng với điều đó, nhưng tạ ơn Người đã không để cô ấy biết!”.
– Cô định nói gì về Asli, Meli?
– Chị sẽ…trông nom anh ấy?
– Ồ, có chứ.
– Anh ấy dễ bị…cảm lạnh lắm…
Lại ngừng.
– Trông nom…công việc làm ăn của anh ấy…chị hiểu không?
– Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ để tâm.
Melơni ráng hết sức.
– Asli, không …có đầu óc thực tế.
Chỉ có biết mình sắp chết, Melơni mới buộc phải nói ra điều bội phản ấy.
– Tôi sẽ lo cho chú ấy và cả công việc làm ăn nữa, và sẽ không để chú ấy biết. Tôi sẽ chỉ gợi ý cho chú ấy thôi.
Melơni cố mỉm một nụ cười, thọat đầu yếu ớt rồi chuyển thành đắc thắng khi mắt nàng lại gặp mắt Xcarlét. Cái nhìn họ trao đổi với nhau đã đóng dấu chứng thực lên bản thỏa ước chuyển giao từ người này sang người kia việc che chở Asli Uylkz trước một thế giới khắc nghiệt mà không để chàng biết để khỏi làm tổn thương đến lòng tự ái nam nhi của chàng.
Lúc này, gương mặt mệt mỏi của Melơni không còn biểu hiện sự vật lộn nữa, như thể lời hứa của Xcarlét đã mang lại thanh thản cho nàng.
– Chị thật thông minh…thật dũng cảm…bao giờ cũng rất tốt với em.
Nghe nói vậy, tiếng nấc dâng lên cổ họng Xcarlét và nàng đưa tay lên bịt miệng. Không khéo nàng sắp sửa khóc ầm lên như một đứa con nít và kêu lên: “Tôi là một con quỷ! Tôi đã đối xử rất tệ với cô! Tôi chẳng làm gì cho cô hết! Tất cả là vì Asli thôi!”.
Nàng đột ngột đứng dậy, cắn vào ngón tay cái để lấy lại tự chủ. Những lời nói của Rét trở lại trong đầu nàng. “Cô ấy yêu cô. Cầu sao đó là cây thập tự để cô phải gánh vác suốt đời”. Và giờ đây, cây thậy tự ấy càng nặng nề hơn. Trước đây, nàng đã tìm mọi mưu chước để cướp Asli khỏi tay Melơni, chừng ấy đã đủ ê chề. Nhưng bây giờ lại còn tệ hơn. Melơni, vốn đã mù quáng tin nàng suốt đời, nay vẫn giữ nguyên lòng tin yêu đó đối với nàng khi từ biệt cõi đời. Không, nàng không thể mở miệng được. Thậm chí nàng cũng không thể nhắc lại: “Hãy cố gắng sống”. Nàng phải để cho Melơni ra đi nhẹ nhàng, không vật vã, không nước mắt, không đau buồn.
Cửa khẽ mở và bác sĩ Miđ đứng trên ngưỡng cửa, ra hiệu khẩn cấp. Xcarlét cúi xuống giường, nuốt nước mắt và cầm lấy tay Melơni áp vào má mình.
– Ngủ ngon nhé, nàng nói. Nàng không ngờ giọng mình có thể vững vàng đến thế.
– Hãy hứa với em đi…tiếng thì thào lúc này rất nhỏ.
– Xin hứa bất cứ điều gì, Melơni thân yêu.
– Thuyền trưởng Bâtlơ…hãy tốt với anh ấy. Anh ấy…yêu chị biết mấy.
“Rét ư?”Xcarlét nghĩ thầm,ngỡ ngàng. Câu nói của Melơni chẳng có ý nghĩ gì đối với nàng.
– Phải, thật vậy, nàng đáp như cái máy và sau khi hôn nhẹ lên bàn tay Melơni, đặt nó về chỗ cũ trên giường.
– Bảo bà Pitti và Inđiơ vào ngay đi, ông bác sĩ thì thầm khi nàng đi qua cửa.
Mắt mời đi, nàng nhìn bà Pitti và Inđiơ theo bác sĩ Miđ vào trong buồng, tay kéo váy vào sát người cho khỏi kêu sột sọat. Cửa đóng lại sau lưng họ và ngôi nhà chìm trong im lặng. Không thấy Asli đâu, Xcarlét gục đầu vào tường như một đứa bé hư phải phạt đứng vào góc nhà và xoa xoa cổ họng đau rát.
Đằng sau cánh cửa kia, Melơni sắp ra đi mãi mãi, mang theo cái sức mạnh đã từng là chỗ dựa cho Xcarlét trong bao năm mà nàng chẳng hay. Tại sao, ôi, tại sao nàng lại không nhận ra từ trước là nàng yêu và cần Melơni biết bao? Nhưng có ai ngờ cô nàng Melơni bé nhỏ xấu xí lại là một khối vững mạnh rường cột? Melơni, con người nhút nhát đến phát khóc khi phải tiếp xúa với người lạ, không dám lên tiếng phát biểu ý kiến của mình, luôn sợ sự chê trách của các bà già, Melơni, con người không đủ can đảm để đuổi một con ngỗng? ấy thế mà…
Tâm trí Xcarlét đi ngược năm tháng trở lại cái buổi trưa nóng bức yên ả ở ấp Tara khi một sợi khói xám cuộn lên trên một xác người mặc quân phục xanh và Melơni đứng ở đầu cầu thang, tay lăm lăm thanh gươmg của Charlz, Xcarlét nhớ là lúc đó nàng nghĩ: “Thật ngớ ngẩn! Melơni thậm chí không nhấc nổi thanh gươm ấy!” nhưng giờ đây nàng hiểu rằng nếu cần,Melơni sẽ lao xuống cầu thang để giết tên Yanki hoặc …để chính mình bị giết.
Phải, hôm ấy Melơni đã có mặt với một thanh gươm trong bàn tay nhỏ nhắn của mình, sẵn sàng chiến đấu vì nàng. Và giờ đây, khi buồn rầu nhìn lại quá khứ, Xcarlét hiểu ra rằng Melơni bao giờ cũng ở đó bên cạnh nàng với một thanh gươm trong tay, kín đáo như cái bóng của chính nàng, yêu nàng, chiến đấu vì nàng với một dạ trung thành mù quáng chống lại bọn Yanki, lửa, cái đói, cái nghèo, dư luận và thậm chí cả những người máu mủ ruột thịt của cô ấy.
Xcarlét cảm thấy lòng can đảm và tự tin từ bỏ mình khi nàng nhận ra rằng thanh gươm từng vung lên sáng lóang để bảo vệ nàng trước thế gian, giờ đã vĩnh viễn tra vào vỏ.
Meli là người bạn nữ duy nhất mình từng có, nàng nghĩ thầm tuyệt vọng, người phụ nữ duy nhất yêu mình thực sự ngòai Mẹ ra. Cô ấy cũng giống Mẹ. Tất cả những ai biết Melơni đều níu lấy váy cô.
Đột nhiên, nàng tưởng như bà Ilơn đang nằm sau cánh cửa kia, từ giã cõi trần một lần thứ hai. Đột nhiên, Xcarlét lại đang đứng ở ấp Tara, với tiếng cuột đời náo động bên tai, lòng não nề biết rằng, thiếu sức mạnh ghê gớm của những con người yếu ớt, hiền dịu, những con người có trái tim nhạy cảm, từ nay nàng sẽ không thể chống chọi với đời.
Nàng đứng trong hành lang, phân vân, sợ hãi và ánh lửa lò sưởi bập bùng trong phòng khách hắt những cái bóng mờ dài nghêu lên bức tường quanh nàng. Ngôi nhà im lặng như tờ sự tĩnh mịch thấm vào nàng như một cơn mưa lạnh buốt. Asli! Asli đâu nhỉ?
Nàng đi về phòng khách tìm chàng như một con vật bị rét tìm lửa sưởi, nhưng chàng không có ở đó. Nàng cần phải tìm thấy chàng. Nàng đã phát hiện ra sức mạnh của Melơni cùng sự phụ thuộc của bản thân nàng vào nó, chỉ để mất nó đúng vào lúc phát hiện, nhưng hãy còn Asli, mạnh mẽ, không ngoan. Asli, niềm an nủi của nàng. Ở Asli và tình yêu của chàng, nàng sẽ tìm thấy sức mạnh làm chỗ dựa cho sự yếu đuối của nàng, lòng can đảm để dẹp nỗi sợ hãi của nàng, sự nguôi dịu cho nỗi đau buồn của nàng. Chắc chàng đang ở trong phòng riêng, nàng nghĩ, và rón rén đi về cuối hành lang, nàng khẽ gõ cửa. Không thấy ai trả lời, nàng đẩy cửa hé ra. Asli đang đứng bên bàn trang điểm, ngắm một đôi găng tay đã mạng của Melơni. Mới đầu chàng nhấc một chiếc lên nhìn, như thể chưa từng thấy nó bao giờ. Rồi chàng khẽ đặt xuống tựa hồ nó làm bằng thủy tinh và cầm chiếc kia lên.
Nàng cất giọng run rẩy gọi: Asli! Và chàng từ từ quay lại nhìn nàng. Đôi mắt màu xám của chàng đã mất cái vẻ xa vắng và buồn ngủ. Chúng mở thao láo, không gì che đậy, và trong đó Xcarlét đọc thấy một nỗi sợ tương đương với nỗi sợ của nàng, một nỗi bất lực còn bạc nhược hơn nỗi bất lực của nàng và một nỗi hoang mang sâu sắc chưa từng thấy. Cái cảm giác hãi hùng đã xâm chiếm nàng khi đứng ở hành lang càng tăng lên khi nàng trông thấy mặt chàng. Nàng đi lại bên chàng.
– Tôi sợ, nàng nói. Ôi Asli, hãy ôm tôi đi. Tôi sợ lắm!
Chàng không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng chăm chăm, nắm chặt chiếc găng bằng cả hai tay. Nàng sờ vào cánh tay chàng và thì thầm: “Làm sao thế?”
Mắt chàng ráo riết lục sóat nàng, săn tìm, cuống cuồng săn tìm một cái gì mà không thấy. Cuối cùng, chàng nói bằng một giọng dường như của ai khác.
– Tôi đang cần Xcarlét, chàng nói. Tôi sắp chạy đi tìm Xcarlét…chạy như một đứa trẻ đang cần được an ủi…và tôi thấy một đứa trẻ, còn hỏang hốt hơn tôi, đang chạy đến với tôi.
– Không thể là anh…anh không thể hỏang sợ! Nàng kêu lên. Xưa nay chưa có gì làm anh hỏang sợ. Nhưng tôi…Xưa nay anh vẫn mạnh mẽ thế kia mà…
– Nếu tôi mạnh mẽ, đó là vì có Melơni làm chỗ dựa, chàng nói, giọng vỡ ra, và nhìn xuống chiếc găng, vuốt phẳng các ngón. Và…và…tất cả sức mạnh tôi có đang tiêu tan cùng với nàng.
Trong cái giọng nói nhỏ nhẹ của chàng có một nỗi tuyệt vọng cuồng dại đến nỗi nàng buông tay khỏi cánh tay chàng và lùi lại. Và trong cái im lặng nặng nề buông xuống giữa hai người, nàng cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời nàng, nàng thực sự hiểu chàng.
– Sao…nàng chậm rãi nói, sao, Asli, anh yêu cô ấy ư?
Chàng nói phải như cố gắng mới thốt nên lời.
– Melơni là giấc mơ duy nhất sống động, không bị thực tế bóp chết, mà tôi từng có.
“Mơ?” nàng nghĩ thầm, lại thấy trỗi dậy nỗi bực dọc từ thuở nào. “Lúc nào cũng mơ với mộng! Chẳng bao giờ biết lẽ phải chăng!”.
Lòng nặng trĩu và hơi chua xót, nàng nói.
– Anh thật dại, Asli ạ. Làm sao anh không thấy cô ấy đáng giá hơn tôi gấp triệu lần?
– Xcarlét, xin đừng nói thế! Nếu Xcarlét biết tôi đã đau đớn như thế nào từ lúc bác sĩ…
– Anh đã đau đớn như thế nào! Thế anh tưởng tôi…Ôi, Asli, lẽ ra anh nên biết từ bao năm trước rằng anh đã yêu cô ấy chứ không phải yêu tôi! Tại sao anh không thấy điều ấy? Nếu vậy thì có phải mọi sự đã khác đi biết mấy…Ôi,đáng lẽ anh phải ý thức ra và đừng có nhử tôi hòai bằng những lời đẹp đẽ về danh dự và hy sinh!Nếu anh nói với tôi từ những năm trước, hẳn tôi đã… Đó có thể là một vết thương đối với tôi, nhưng, cách nào đó, tôi có thể chịu được. Nhưng đằng này, anh đợi đến tận bây giờ, đến khi Melơni sắp chết, mới phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Ôi, Asli, việc của đàn ông là phải thấy ra những điều đó…chứ đâu phải việc của phụ nữ! Lẽ ra anh phải thấy rõ ràng là từ đầu chí cuối anh vẫn yêu Melơni và chỉ thèm muốn tôi như…Rét thèm cá ả Uơtlinh nọ!…
Nghe nàng nói, chàng nhăn mặt lại, nhưng vẫn nhìn vào mắt nàng, khẩn cầu nàng im lặng, kêu gọi chút an ủi. Từng nét trên mặt chàng đều thừa nhận những lời nàng là đúng. Bản thân đôi vai rũ xuống kia chứng tỏ chàng đang tự trừng phạt nghiêm khắc hơn bất cứ hình phạt nào nàng có thể bắt chàng phải chịu. Chàng đứng lặng trước mặt nàng, nắm chặt chiếc găng như thể đó là một bàn tay thông cảm và trong cái im lặng tiếp theo, cơn thịnh nộ của nàng tan đi nhường chỗ cho thương hại pha lẫn chút khinh bỉ. Nàng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt. Nàng đã đánh một người gục ngã, không còn khả năng tự vệ…mà nàng vừa mới hứa với Melơni là sẽ trông nom chàng.
“Và ngay sau khi hứa với cô ấy, mình lập tức nói với chàng những điều độc ác, xúc phạm”, nàng buỗn bã tự nhủ “Mà mình cần gì nói với chàng những điều ấy cơ chứ. Chẳng cần phải nói thế. Chàng biết rõ sự thật và thế cũng đủ giết chàng. Chàng chưa trưởng thành. Chàng là một đứa trẻ cũng như mình và chàng sợ phát ốm vì mất Melơni. Melơni biết cơ sự sẽ như thế nào…Melơni hiểu chàng hơn mình hiểu. Vì thế nên cùng một lúc cô ấy nói đến chuyện trông nom Asli và Biu. Làm sao Asli có thể chịu được bất cứ cái gì. Mình đã phải chịu đựng biết bao nhiêu thử thách. Nhưng chàng thì không thể…Thiếu Melơni, chàng không thể chịu đựng nổi bất cứ cái gì”.
– Tha lỗi cho tôi, Asli thân yêu, nàng dịu dàng nói và chìa tay ra. Tôi biết Asli đau đớn như thế nào. Nhưng nên nhớ rằng Melơni không biết gì cả…không bao giờ nghi ngờ gì…Chúa thật từ bi với chúng ta.
Chàng bước nhanh đến nàng và quàng tay ôm lấy nàng như một người mù. Nàng kiễng chân lên áp gò má ấm của mình vào má chàng như một cử chỉ an ủi và đưa tay vúôt tóc chàng ra đằng sau.
– Đừng khóc, cưng, Melơni muốn cưng phải can đảm. Lát nữa, Melơni sẽ muốn gặp cưng và cưng phải can đảm lên. Không nên để cô ấy thấy là cưng đã khóc. Điều ấy sẽ làm cô ấy buồn phiền.
Chàng ghì nàng đến mức nàng thấy khó thở. Giọng chàng nghẹn ngào bên tai nàng:
– Tôi biết làm gì đây. Tôi không thể. Tôi không thể sống thiếu Melơni!
“Tôi cũng thế”, nàng nghĩ thầm và rùng mình xua đuổi hình ảnh những năm sắp tới không có Melơni. Nhưng nàng ráng tự chủ lại. Asli đang trông cậy vào nàng. Melơni đang trông cậy vào nàng. Như trước đây có lần ở ấp Tara, dưới ánh trăng, say mềm và mệt lử, nàng đã nghĩ: “Những gánh nặng là dành cho những đôi vai đủ sức mạnh để mang chúng”. Vậy đó, nàng có đôi vai mạnh, còn Asli thì không. Nàng bạnh vai để đón gánh nặng, và với một vẻ bình tĩnh hòan tòan trái ngược với tâm trạng thật, nàng hôn gò má ướt của Asli một cái hôn nồng cháy, không say đắm, cũng chẳng chút khát khao, mà chỉ nhẹ nhàng thương mến.
– Chúng ta sẽ…kiếm cách nào đó, nàng nói.
Ngòai hành lang, có tiếng mở cửa ra đột ngột và bác sĩ Miđ gọi, giọng ré lên khẩn cấp:
– Asli! Nhanh lên!
“Lạy Chúa! Cô ấy đi rồi!” Xcarlét nghĩ thầm. “Và Asli không đến nói lời từ biệt! Nhưng có thể…”
– Mau lên! Nàng kêu to, đẩy chàng một cái vì thấy chàng cứ đứng đực ra giương mắt nhìn. Mau lên kìa!
Nàng mở cửa và làm hiệu cho chàng đi ra. Bật lên do lời thúc của nàng. Asli lao ra hành lang, tay vẫn nắm chặt chiếc găng. Nàng nghe thấy tiếng chân vội vã của chàng, rồi tiếng một cánh cửa đóng sập lại.
Nàng lại kêu lạy Chúa! Và chậm rãi bước đến bên giường, ngồi xuống, gục đầu vào hai bàn tay. Bỗng nhiên nàng thấy mệt, mệt hơn bao giờ hết trong đời. Cùng với tiếng sập cửa lại, những sợi dây thần kinh căng thẳng đã đem lại sức mạnh cho nàng, bỗng đứt phựt một cái. Nàng cảm thấy kiệt lực về thể xác và khô cạn cảm xúc. Lúc này nàng không cảm thấy đau buồn hoặc hối hận, cũng chẳng sợ hoặc kinh ngạc gì nữa. Nàng mệt và đầu óc nàng lờ đờ vận hành một cách máy móc như cái đồng hồ trên mặt lò sưởi kia.
Một ý nghĩ ngoi lên khỏi sự trì đọng ấy. Asli không yêu nàng, trước nay chưa bao giờ thực sự yêu nàng và mặc dầu biết thế, nàng vẫn không đau đớn.Lẽ ra nàng phải khổ não, tan nát lòng, phải gào lên óan trách số phận chứ. Nàng đã trông cậy vào tình yêu của chàng suốt bấy nhiêu lâu. Nó đã nâng đỡ nàng qua biết bao gian truân. Tuy nhiên, sự thật bày ra như thế đó: Asli không yêu nàng và nàng bất cần. Nàng bất cần vì nàng không yêu chàng. Nàng không yêu chàng, vì thế chàng muốn làm gì hoặc nói gì cũng chẳng làm cho nàng đau đớn.
Nàng nằm xuống giường và mệt mỏi đặt đầu lên gối. Hòai công mà dẹp cái ý nghĩ đó, hòai công mà tự nhủ: “Nhưng mình có yêu chàng mà. Mình đã yêu chàng bao nhiêu năm. Tình yêu không thể có một phút chuyển thành hỡ hững được.”
Nhưng nó có thể thay đổi và nó đã thay đổi.
“Trước nay, chàng chưa bao giờ tồn tại cả, ngọai trừ trong tưởng tượng của mình”, nàng mệt mỏi nghĩ thầm. “Mình đã yêu cái mà mình tưởng tượng nên, một cái gì chết lịm như Melơni bây giờ. Mình đã tự cắt một bộ cánh diện rồi mân mê nó. Và khi Asli cưỡi ngựa đến, đẹp thế và khác vời thế, mình đã khóac bộ quần áo đó lên người chàng và bắt chàng phải mặc, bết kể có vừa hay không. Và mình không muốn thấy con người thực sự của chàng là như thế nào. Mình cứ tiếp tục yêu bộ quần áo đẹp…mà chẳng hề yêu chàng”. Giờ đây, nàng có thể ngóai nhìn lại những năm dài và thấy mình trong chiếc áo hoa bằng vải dệt sọc nổi màu xanh, đang ở ấp Tara chan hòa ánh nắng, lòng rạo rực vì chàng kỵ sĩ trẻ với mái tóc vàng óng lấp lánh như một chiếc mũ bạc. Giờ đây, nàng có thể thấy rõ như ban ngày rằng chàng chỉ là một ham thích nhất thời của con nít, thực ra chẳng quan trọng gì hơn cơn thèm đôi hoa tai bằng ngọc màu xanh biển mà nàng đã vòi ông Giêrơlđ bằng được. Bởi vì khi thuộc về nàng, đôi hoa tai liền mất giá trị, như tất cả mọi thứ, trừ tiền, đều mất giá trị một khi nằm trong tay nàng. Và như thế, cả chàng nữa ắt cũng sẽ trở nên của rẻ, nếu như trong những ngày đầu xa xôi ki, nàng đã có một niềm thỏa mãn là chối từ lời cầu hôn của chàng. Nếu nàng đã có dịp nắm chàng trong tay, thấy chàng mỗi lúc trở nên đắm say, rầy rà, ghen tuông, giận dỗi, khẩn khỏan như những chàng trai khác thì sự mê cuồng ban đầu của nàng hẳn sẽ qua đi, tan như làn sương mỏng trước ánh nắng và gió nhẹ, khi nàng gặp một người đàn ông khác.
“Mình thật ngu dại”, nàng chua chát nghĩ thầm. “Và giờ đây mình phải trả giá. Điều mình cầu ước bao lần nay đã đến. Mình đã cầu cho Meli chết để mình được Asli. Thì nay cô ấy đã chết, mình đã được anh ta, nhưng mình lại không cần anh ta. Cái danh dự chết tiệt của anh ta sẽ buộc anh ta hỏi mình có muốn ly dị Rét để lấy anh ta không. Lấy anh ta? Có đặt anh ta lên khay vàng cho không, mình cũng chẳng lấy! Nhưng dù sao mình vẫn nặng nợ với anh ta đến hết đời. Chừng nào mình còn sống, mình còn phải trông nom anh ta, lo cho anh ta khỏi chết đói, cho thiên hạ khỏi xúc phạm tình cảm của anh ta. Anh ta sẽ chỉ như một đứa con nữa bám lằng nhằng lấy váy mình. Mình đã mất người mình yêu và thay vào đấy là một đứa con nữa. Và nếu như mình không hứa với Melơni thì mình…thì dù có phải vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh ta nữa, mình cũng bất cần”.