Trở lại phòng riêng, yên trí không còn gì đe dọa, Xcarlett gieo mình xuống giường, chẳng buồn để ý đến chiếc áo dài đẹp có vân sóng với kiểu xếp nếp thành búi sau lưng cùng những bông hồng bằng nhung. Trong một lúc, nàng chỉ có thể nằm yên và nhớ lại lúc đứng giữa Melanie và Ashley, chào đón khách. Ôi, khinh khủng! Nàng thà đối mặt với bọn lính của Sơnman lần nữa còn hơn lập lại cái kì tích này! Lát sau, nàng vùng dậy khỏi giường và bứt rứt đi đi lại lại trên sàn, vừa đi vừa cởi quần áo.
Sự căng thẳng đến giờ mới thấm và nàng bắt đầu run. Những chiếc cặp tóc tuột khỏi tay nàng rơi xuống sàn kêu tanh tách và khi thử chải đầu như thường lệ, nàng đập xống bàn chải vào thái dương đau điếng. Hàng chục lần nàng rón rén ra cửa nghe ngóng những tiếng động ở dưới nhà, nhưng tầng dưới im lìm như một cái huyệt tối.
Rhett đã cho xe đưa nàng về một mình khi cuộc tiếp tân kết thúc và nàng tạ ơn Chúa về sự hoãn án này. Rhett chưa về. Đội ơn Chúa, chàng chưa về nhà. Đêm nay, nàng không thể giáp mặt chàng khi mà nàng đang xấu hổ, run rẩy, sợ hãi như thế này. Nhưng chàng đang ở đâu? Chắc ở nhà ả đó. Lần đầu tiên, Xcarlett thấy mừng là có một người như Bel Ươtling. Mừng vì có một nơi khác ngoài ngôi nhà này để Rhett tạm trú đến khi tâm trạng đằng đằng sát khí của chàng qua đi. Kể ra mừng vì chồng mình ở nhà một ả gái điếm thì cũng bậy thật song nàng không làm sao khác được. Thậm chí nàng có thể gần như mừng rỡ đón tin chàng chết nếu như vậy có nghĩa là nàng sẽ không phải gặp chàng đêm nay.
Ngày mai – ở, ngày mai là một ngày khác. Ngày mai, nàng sẽ nghĩ ra một lời biện bạch nào đó, một số điều kết tội nào đó để phản công, một cách nào đó để đổ lỗi cho Rhett. Ngày mai, hồi ức về cái đêm gớm giếc này có thể sẽ không truy đuổi nàng dữ đến nỗi khiến nàng run lên nữa. Ngày mai, tâm trí nàng sẽ không phải luôn luôn nhớ đến bộ mặt của Ashley, lòng tự hào bị tổn thương của chàng, nỗi nhục của chàng nỗi nhục do nàng gây ra, nỗi nhục mà chàng chỉ phải chịu một phần rất nhỏ. Ashley chính trực thân yêu của nàng, liệu giờ đây chàng có ghét nàng vì cái tội làm nhục chàng không? Tất nhiên là chàng ghét nàng rồi – giờ đây khi mà cả hai đều được cứu, nhờ thái độ của Melanie khi nàng phẫn nộ bạch đôi vai mảnh dẻ đi qua sàn bóng như gương đến quàng tay ôm Xcarlett, cất giọng đầy yêu thương và tin cậy, đối mặt với đám đông tò mò, hiểm độc và thù địch ngấm ngầm. Melanie đã chặn đứng vụ thị phi một cách gọn ghẽ biết bao, giữ Xcarlett đứng cạnh mình suốt buổi tối khủng khiếp! Mọi người hơi lạnh lùng, có phần ngỡ ngàng, nhưng đã tỏ ra lịch sự.
Ôi, ô nhục làm sao, phải núp sau váy Melanie để tránh đòn của những kẻ ghét nàng, những kẻ sẵn sàng xé nàng ra từng mảnh bằng những lời xì xầm của họ! Núp dưới lòng tin mù quáng của Melanie, nương nhờ Melanie chứ không phải bất kỳ ai khác!
Nghĩ vậy, Xcarlett lại run lên như bị cảm lạnh. Nàng cần phải uống một li rượu, uống mấy li thì mới có thể nằm xuống, hi vọng chợp mắt được. Nàng khoác một tấm áo choàng ra ngoài áo ngủ và hối hả ra hành lang tối mò, đôi dép lê lẹp kẹp vang to trong im lặng. Xuống đến nửa cầu thang, nàng mới nhìn về phía cánh cửa đóng của phòng ăn và trông thấy một vệt sáng hẹp lọt ra qua khe dưới.Tim nàng ngừng đập trong khoảng khắc. Phải chăng đèn trong phòng ăn vẫn sáng lúc nàng về tới nhà, song nàng đang quá rối ruột không nhận thấy? Hay là, rốt cuộc, Rhett đã về nhà? Chàng có thể lẳng lặng về qua cửa bếp. Nếu Rhett đã ở nhà, nàng sẽ rón rén trở về giường, đành nhin rượu dù đang rất cần. Như vậy, đỡ phải giáp mặt Rhett. Một khi về buồng riêng là yên trí, vì nàng có thể khóa cửa lại.
Nàng đang cúi xuống rút đôi dép lê để có thể lặng lẽ trở về buồng thật nhanh thì cửa phòng ăn đột ngột mở toang và Rhett hiện ra in đậm bóng trong ánh nến mờ mờ rọi từ phía sau lưng, nom thật đồ sộ. Nàng chưa bao giờ thấy chàng to lớn đến thế, một khối đen sì dễ sợ không có mặt, hơi lảo đảo trên đôi chân.
– Xin bà lại đây với tôi nào, Butler phu nhân, chàng nói, giọng hơi lè nhè.
Chàng đang say và cố tình tỏ ra như thế. Trước đây, nàng chưa bao giờ thấy chàng để lộ mình say, bất kể uống nhiều đến đâu chăng nữa. Nàng dừng lại, phân vân, không nói gì và chàng khoái tay ra lệnh.
– Lại đây, quỉ tha ma bắt cô! Chàng nói thô bạo.
Hẳn là chàng say lắm, nàng nghĩ thầm, tim đập xốn xang. Bình thường càng uống, thái độ của chàng càng lịch thiệp. Chàng có thể mỉa mai hơn, lời lẽ có thể cay độc hơn, nhưng thái độ kèm theo bao giờ cũng chỉnh chu – quá chỉnh chu là đằng khác.
“Mình không nên để anh ta biết là mình sợ giáp mặt anh ta”, nàng nghĩ thầm. Và, kéo chiếc áo choàng sát vào cổ hơn, nàng đi xuống cầu thang đầu cất cao và nện gót ầm ầm.
Chàng đứng né sang bên, cúi mình mời nàng qua cửa với một vẻ giễu cợt khiến nàng rúm người lại. Nàng thấy là chàng không mặc áo vét và chiếc cà vạt thõng xuống hai bên cổ sơ mi để mở phanh ra đến nạm lông đen rậm trên ngực, tóc rối bù và đôi mắt vằn tia máu nheo lại. Một ngọn nến, đốm sáng nhỏ nhoi trên bàn, hắt ra quanh căn phòng cao trần những cái bóng quái đản và khiến cho những tủ bát đĩa và buýp – phê nom giống như những con thù phủ phục im lìm. Trên chiếc khay đặt trên bàn, những chiếc cốc vây quanh một bình rượu mở nút.
– Ngồi xuống, chàng vừa theo nàng vào vừa nói cộc cằn.
Lúc này, một nỗi sợ hãi thuộc dạng khác xâm chiếm Xcarlett, một nỗi sợ hãi khiến mối lo phải giáp mặt chàng trở nên tẹp nhẹp không đáng kể. Chàng có vẻ như một người xa lạ, ăn nói, hành động lạ hoắc. Đó là một chàng Rhett cục cằn nàng chưa từng thấy bao giờ. Chưa một lần nào, kể cả trong những lúc thân mật nhất, chàng cũng ngọt ngào và châm biếm, và thường thường rượu chỉ làm đậm thêm những nét ấy. Mới đầu, điều đó làm nàng khó chịu và nàng đã thử phá vỡ cái vẻ hờ hững ấy, nhưng chẳng bao lâu, nàng đi đến chỗ chấp nhận nó như một điều rất thuận tiện. Đã bao năm, nàng vẫn nghĩ rằng chàng chẳng coi cái gì là quan trọng lắm. Nhưng giờ đây, ngồi trước mặt chàng, cách một cái bàn, nàng thắt ruột nhận ra rằng có một cái gì hệ trọng đối với chàng, thậm chí rất hệ trọng.
– Chẳng có lí do gì khiến cô phải nhịn cốc rượu trước khi đi ngủ, dù tôi có mất dạy đến mức dám ở nhà, chàng nói. Tôi rót cho cô nhé.
– Tôi không định uống, nàng cứng cỏi nói. Tôi nghe thấy tiếng động nên lần xuống…
– Cô chẳng nghe thấy gì cả. Hẳn cô đã không xuống nếu cô nghĩ là tôi đã về. Tôi đã ngồi đây và lắng nghe cô đi đi lại lại rầm rập trên sàn gác. Cô hẳn rất cần uồng một cốc. Uống đi nào.
– Tôi không…
Chàng cầm lấy bình rượu, rót đầy một cốc, đầy rớt cả ra ngoài.
– Uống đi, chàng vừa nói vừa dúi cốc rượu vào tay nàng. Cô đang run hết cả người kìa. Ồ, đừng có điêu. Tôi biết cô vẫn uống lén, tôi còn biết cô uống bao nhiêu nữa kia. Ít lâu nay, tôi đã định bảo cô thôi đừng khéo vờ nữa và cứ uống công khai đường hoàng nếu cô muốn uống. Cô tưởng tôi phản đối việc cô thích uống rượu sao?
Nàng cầm lấy chiếc cốc ướt nhèm, thầm rủa chàng. Chàng đọc thấu ý nghĩ nàng như đọc sách, xưa nay bao giờ chàng cũng đọc thấu tim gan nàng và chàng là người duy nhất trên đời mà nàng muốn giấu những ý nghĩ thật của mình.
– Tôi đã bảo uống đi.
Nàng nâng cốc và đưa phát lên uống cạn, không gập cổ tay, đúng như cách ông Giêrơlđ ngày xưa. Nàng uống gọn một hơi trước khi kịp nghĩ rằng cái động tác dó thật thành thạo và khó coi. Điều đó không lọt khỏi mắt Rhett và khóe miệng chàng kéo rệch xuống.
– Ngồi xuống. Ta sẽ bàn luận trong gia đình về cuộc tiếp tân lịch sử ta vừa mới dự, sẽ thú vị đấy.
– Anh say rồi, nàng lạnh lùng nói, tôi đi ngủ đây.
– Tôi rất say và tôi dự định say nữa trước khi kết thúc tối nay. Nhưng cô chưa đi ngủ được… chưa được đâu. Ngồi xuống.
Giọng chàng vẫn còn sót lại cách phát âm kéo dài và thờ ơ quen thuộc, nhưng đằng sau lời chữ, nàng cảm thấy có cái gì hung tợn đang nung nấu, sắp bùng ra tàn bạo như phát roi quất. Nàng còn đang phân vân chưa biết nên thế nào thì chàng đã đến bên, nắm chặt cánh tay nàng đến phát đau. Chàng khẽ vặn lại một cái và nàng vội vàng ngồi xuống, thốt một tiếng kêu đâu khe khẽ. Bây giờ thì nàng sợ, sợ đến mức chưa từng thấy trong đời, bừng bừng và đôi mắt vẫn long lanh ghê rợn, đôi mắt chứa chất trong chiều sâu một cái gì mà nàng không nhận ra được, không hiểu nổi, một cái gì còn mạnh hơn, sâu hơn sự giận dữ hoặc đau đớn, một cái gì dồng thúc chàng dữ dội đến nỗi độ đôi mắt ấy đỏ rực lên như hai hòn than. Chàng cúi nhìn nàng hồi lâu, lấu đến nỗi luồng mắt thách thức của nàng đâm dao động và gằm xuống, thế rồi chàng ngồi phịch xuống một chiếc ghế đối diện với nàng và tự rót cho mình một cốc nữa. Nàng nghĩ thật nhanh, cố xác định một đường lối tự vệ. Nhưng cho đến khi chàng lên tiếng, nàng vẫn không biết nên nói gì vì nàng không hiểu đích xác chàng định qui kết nàng vào tội gì.
Chàng uống từ từ, quan sát nàng qua miệng cốc và nàng căng hết thần kinh, cố giữ cho khỏi run. Chàng cứ ngữ nguyên một lúc không thay đổi sắc mặt, nhưng cuối cùng, chàng bật cười, mắt vẫn gián vào nàng. Nghe tiếng cười, nàng run lên không kìm được.
– Vở hài kịch hồi tối cũng vui đấy nhỉ?
Nàng không nói gì, rướn cong ngón chân trong đôi dép lê rộng, ráng sức dẹp cơn run.
– Một vở hài kịch thú vị không thiếu một vai nào. Cả làng tập hợp để ném đá vào mụ đàn bà tội lỗi, anh chồng bị xúc phạm bênh vực vợ mình đúng như thái độ cần có của một bậc quân tử, người vợ bị phản bội can thiệp với một tinh thần Cơđốc, dùng cái thanh danh trong trắng không một vết bợn của mình phủ lên tất cả. Còn gã tình nhân thì…
– Thôi, tôi xin anh.
– Không tối nay thì tôi không chiều theo ý cô. Thật quá hay ho. Gã tình nhân nom như một thằng ngẩn ngơ quỉ tha ma bắt, muốn chết quách đi cho rồi. Cô nàng thân mến, cô cảm thấy thế nào khi người phụ nữ cô thù ghét lại đứng bên cô, bao che cho mọi tội lỗi của cô? Ngồi xuống đi nào.
Nàng ngồi xuống.
– Tôi nghĩ không vì thế mà cô thích Melanie hơn. Cô đang băn khoăn không rõ cô ấy có biết hết chuyện về cô với Ashley hay không… Tại sao cô ấy lại làm thế nếu cô ấy biết… phải chăng cô đang nghĩ rằng cô ấy làm thế, thật ngu xuẩn, mặc dù hành động ấy đã cứu thoát cô, nhưng…
– Tôi không nghe anh nữa đâu.
– Không, cô phải nghe. Và tôi xin nói điều này để cô đỡ lo. Cô Meli quả là ngốc nhưng không phải theo cách cô tưởng. Hiển nhiên là ai đó đã mách cô ấy, song cô ấy không tin. Ngay cả nếu cô ấy trông thấy tận mắt, cô ấy cũng sẽ không tin. Cô ấy quá đức hạnh nên không thể quan niệm những người mình yêu lại phạm điều ô nhục. Tôi không biết Ashley đã nói dối cô ấy như thế nào… song, bất cứ lời nói dối vụng về nào cũng lọt tai cô ấy, vì cô ấy yêu Ashley và yêu cô. Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy yêu cô, nhưng thực tế như vậy. Cầu sao cái đó sẽ thành cây thập tự mà cô phải mang suốt đời.
– Giá anh không say đến thế và không ăn nói phũ phàng thì tôi sẵn sàng giải thích mọi chuyện, Xcarlett nói, phần nào lấy lại được vẻ đàng hoàng. Nhưng lúc này…
– Tôi không quan tâm đến những lời giải thích của cô. Tôi biết rõ sự thực hơn cô. Này, thề có Chúa, hễ cô đứng dậy khỏi cái ghế này một lần nữa.. Và có điều tôi thấy còn hay ho hơn cả tấm thảm kịch tối nay, đó là trong khi viện cớ là tôi nhiều tội lỗi, cô từ chối không cho tôi hưởng những lạc thú giường chiếu ái ân với cô, ra cái điều đức hạnh đến thế, thì tim cô lại khát thèm Ashley Uylkz. “Khát thèm trong tim”. Cái thành ngữ hay đấy chứ? Trong cái quyển kinh thánh ấy, có khối câu hay phải không nhỉ?
“Kinh nào? Kinh nào nhỉ?” đầu óc rối bời, thác loạn, nàng điên cuồng đảo mắt quanh phòng, nhận thấy những đồ dùng bằng bạc chắc nặng lấp lánh đùng đục trong ánh nến mờ và những góc tối sao mà dễ sợ.
– Và tôi bị đuổi ra vì nhiệt tình quê kệch của tôi là quá thô thiển đối với cốt cách thanh lịch của cô… bởi vì cô không muốn có con nữa. Ôi trái tim thân yêu của tôi, điều đó đã làm tôi cảm thấy khổ sở làm sao! Đau đớn làm sao! Nên tôi đành đi tìm thú vui an ủi ở bên ngoài và để cô yên với những cái thanh lịch tinh tế của nó. Trong khi đó, cô dành thì giờ theo đuổi, me – xừ Ashley Uylkz bao lâu đau khổ. Quỉ bắt anh đi, anh ta đau cái nỗi gì? Anh ta không thể trung thành với vợ trong tâm, mà cũng chẳng dám bội tình bằng thân xác. Tại sao anh ta không dám quyết? Hẳn cô không phản đối việc có con với anh ta… rồi bảo béng đó là con tôi?
Nàng chồm dậy, kêu lên và chàng lao ra khỏi ghế, cười cái kiểu cười nhẹ nhàng khiến cho nàng lạnh cả máu. Chàng vươn đôi bàn tay nâu to lớn ấn nàng ngồi về chỗ và cúi xuống gần nàng.
– Hãy nhìn kĩ đôi tay tôi, cô bạn thân mến, chàng vừa nói vừa co duỗi tay trước mặt nàng. Tôi có thể dùng chúng xé cô ra từng mảnh không khó khăn gì và tôi ắt sẽ làm thế nếu có thể trục Ashley ra khỏi tâm trí cô bằng cách ấy. Nhưng cách ấy chẳng ăn thua. Cho nên tôi nghĩ tôi sẽ đuổi anh ta ra khỏi tâm trí cô mãi mãi, theo cách như thế này. Tôi đặt hai tay hai bên đầu cô, thế, và tôi sẽ bóp vỡ sọ cô như một hạt dẻ, thế là xóa sạch hình ảnh anh ta trong đó.
Hai tay chàng đặt lên đầu nàng, luồn dưới mái tóc xõa mượt, vuốt ve thô bạo, hất mặt nàng ngước lên đối mặt chàng. Nàng cảm thấy mình đang nhìn vào mặt một người xa lạ, một người xa lạ say khướt, giọng kéo dài lè nhè. Xưa nay chưa bao giờ nàng thiếu can đảm vật chất, mỗi khi đứng trước nguy hiểm, nó trào lên nóng hổi trong huyết quản nang, làm xương sống nàng cứng rắn lên và mắt nàng nheo lại.
– Đồ điên say bét nhè, nàng nói. Bỏ tay ra.
Nàng ngạc nhiên thấy chàng làm theo. Chàng ngồi lên mép bàn, rốt thêm một cốc nữa.
– Tôi bao giờ cũng khâm phục dũng khí của cô, cô nàng thân mếm ạ. Nhất là bây giờ, khi cô bị dồn vào chân tường.
Nàng kéo áo choàng vào thật sát người. Ôi, giá nàng có thể về tới được buồng riêng, xoay chìa khóa trong cánh cửa chắc nịch và yên thân một mình. Bằng cách nào đó, nàng phải đương đầu với chàng, khuất phục chàng, cái chàng Rhett lạ lẫm này mà trước đây nàng chưa hề thấy. Nàng ung dung đứng dậy, tuy đầu gối vẫn run, quấn chặt áo choàng quanh hông và hất mái tóc xõa xuống mặt ra đằng sau.
– Tôi đâu có bị dồn vào chân tường, nàng đanh đá nói. Chẳng bao giờ anh dồn được tôi vào chân tường hoặc làm tôi sợ đâu, Rhett Butler ạ. Anh chỉ là một con thú say, bao lâu nay chỉ quan hệ với loại đàn bà hư hỏng, đến nỗi anh không thể hiểu được cái gì khác ngoài sự xấu xa. Anh không thể hiểu nổi Ashley hoặc tôi. Anh ghen với một điều mà anh không hiểu nổi. Thôi, chúc anh ngủ ngon.
Nàng thản nhiên quay gót đi ra cửa, nhưng một nhịp cười phá khiến nàng dừng lại. Nàng ngoảnh lại, thấy chàng lảo đảo đi ngang qua phòng về phía nàng. Lạy chúa, giá anh ta thôi cái tiếng cười! Có gì đáng cười trong chuyện này! Trong khi chàng tiến đến, nàng giật lùi về phía cửa và thấy mình chạm lưng vào tường. Chàng đặt tay lên vai nàng đè dí vào tường.
– Thôi, đừng cười nữa.
– Tôi cười vì ái ngại cho cô.
– Ái ngại… cho tôi? Anh hãy ái ngại cho bản thân anh đã.
– Phải, thề có Chúa, tôi ái ngại cho cô, cô mình ạ, cô bé xinh đẹp ngốc dại của tôi. Cô tự ái, phải không? Cô không thể chịu được người ta cười hoặc thương hại cho mình phải không?
Chàng thôi cười, tì mạnh đến nỗi vai nàng đau nhói, sắc mặt chàng thay đổi và chàng khẽ sát vào nàng đến nỗi hơi thở nồng nặc mùi uytxki của chàng khiến nàng ngoảnh đầu đi.
– Tôi có ghen không? Chàng nói. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, phải, tôi ghen với Ashley Uylkz. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, đừng có cố mà nói và phân trần làm gì. Tôi biết cô vẫn trung thành với tôi về mặt thân xác. Có phải đó là điều cô định nói phải không? Ồ, cái đó tôi từ lâu rồi. Từ bao năm nay rồi. Làm sao tôi biết được? À, thế này, tôi biết tỏng Ashley Uylkz và cái nòi anh ta. Tôi biết anh ta là người quí phái và trọng danh dự. Và cô mình ạ, về điểm này, tôi không thể nói như thế về cô… hoặc về tôi. Chúng ta không quí phái và chẳng có danh dự gì sốt, phải không? Chính vì thế mà chúng ta phất như diều.
– Để cho tôi đi. Tôi không thể đứng đây nghe anh lăng mạ.
– Tôi đâu có lăng mạ cô. Tôi đang khen cái ưu điểm vật chất của cô đấy chứ. Nhưng nó không làm tôi mắc lỡm tí nào. Xcarlett, cô tưởng đàn ông toàn những thằng ngốc. Đánh giá thấp sức mạnh và trí thông minh của đối phương là không bao giờ có lợi cả. Và tôi không phải là thằng ngốc. Cô tưởng tôi không biết cô nằm trong vòng tay tôi mà coi như nằm với Ashley Uylkz sao?
Miệng nàng há ra, sợ hãi và kinh ngạc in rành rành trên nét mặt.
– Cái trò ấy thú vị đấy. Thực ra thì hơi ma quái. Như là có ba người trong một cái giường mà đáng lẽ chỉ được có hai.
Chàng lắc nhẹ vai nàng, khẽ nấc và mỉm cười giễu cợt.
– Ồ phải, cô đã trung thành với tôi vì Ashley không muốn đụng đến cô. Nhưng, quỉ tha ma bắt, nếu anh ta muốn được thể xác cô thì tôi cũng sẵn sàng cho, chả tiếc. Tôi biết thể xác chả có nghĩa gì mấy – nhất là thể xác đàn bà. Nhưng tôi không muốn cho anh ta trái tim cô và cái đầu óc thân yêu của cô, cái đầu óc bướng bỉnh, tàn nhẫn, bất chấp đạo lí của cô. Anh ta không cần đầu óc cô, rõ đồ ngu, còn tôi thì không cần thể xác cô. Đàn bà, tôi có thể mua rẻ được. Nhưng tôi quả có cần cái đầu óc và trái tim cô mà sẽ không bao giờ được, cũng như cô sẽ không bao giờ giành được tâm hồn Ashley vậy. Và chính vì thế mà tôi ái ngại cho cô.
Ngay cả giữa lúc đang sợ và hoang mang như thế, nàng vẫn thấy đau nhói vì lời mỉa mai đó.
– Ái ngại… cho tôi?
– Phải, ái ngại vì cô thật trẻ con, Xcarlett ạ. Một đứa trẻ khóc vòi mặt trăng. Một đứa trẻ sẽ làm gì với mặt trăng nếu như nó có mặt trăng trong tay? Cũng như cô sẽ làm gì với Ashley nếu cô có được anh ta? Phải, tôi ái ngại cho cô… ái ngại thấy cô ném hạnh phúc đi bằng cả hai tay và với ra định tóm bắt một cái gì không bao giờ có thể làm cô hạnh phúc. Tôi ái ngại cho cô vì cô ngốc đến nỗi không hiểu ra rằng hạnh phúc chỉ có được khi những người cùng khuôn kết duyên với nhau. Nếu tôi chết, nếu cô Meli chết và cô được chàng người yêu quí báu, đáng tôn kính của cô, cô có cho rằng cô sẽ sung sướng với anh ta không? Ma quỉ, không! Cô sẽ không bao giờ biết được anh ta ra sao, không bao giờ biết anh ta nghĩ gì, không bao giờ hiểu được anh ta cũng như cô không bao giờ hiểu được âm nhạc, thơ, sách vở hoặc bất kỳ cái gìkhác không phải là đồng đô la và các loại tiền. Trong khi, người vợ thân yêu của lòng tôi ơi, chúng ta có thể hoàn toàn hạnh phúc nếu cô dấn thêm tí nữa, vì chúng ta rất giống nhau. Cả hai chúng ta cùng đểu giả, Xcarlett ạ, và khi chúng ta đã muốn thì không có gì là ngoài tầm chúng ta. Lẽ ra chúng ta đã có thể hạnh phúc vì tôi từng đã yêu cô và tôi hiểu cô đến tận ga ruột, Xcarlett ạ. Ashley không bao giờ hiểu cô cách ấy. Và anh ắt sẽ khinh cô nếu anh ta hiểu như thế… Nhưng không, cô không nên phí cả một đời để mơ mộng đến người đàn ông mà cô không thể hiểu được. Còn tôi, cưng ạ, tôi sẽ tiếp tục mơ đến những ả điếm. Và tôi dám cả quyết rằng chúng ta sẽ hòa hợp hơn phần đông các cặp khác.
Chàng đột ngột buông nàng ra và chệnh choạng quay trở lại chỗ bình rượu. Trong giây lát, Xcarlett đứng như chôn chân xuống đất, bao ý nghĩ thoắt đến thoắt đi trong đầu nàng nhanh đến nỗi nàng không sao nắm được ý nghĩ nào đủ lâu để suy xét. Rhett bảo là chàng đã từng yêu nàng. Chàng có nói thật lòng không? Hay đó chỉ là lời thốt ra trong lúc say? Hay là một trong những trò đùa gớm ghiếc của chàng? Rồi những là Ashley.. mặt tăng… khóc vòi mặt trăng. Nàng lao vút ra ngoài hành lang tối, chạy bay như ma đuổi. Ôi, giá nàng có thể tới được buồng của mình! Nàng trẹo gót và chiếc dép lê tuột ra một nửa. Trong khi nàng dừng lại, điên cuồng hất nó ra hẳn, Rhett mau lẹ như một người Anh điêng, đã tới bên nàng trong bóng tối. Hơi thở chàng phả vào mặt nàng nóng hổi và hai tay chàng thô bạo luồn dưới áo choàng, ôm lấy nàng, riết lấy làn da trần.
-Cô tống cổ tôi đi hoang thành phố trong khi cô săn đuổi anh ta. Thề trước Chúa, đây là một đêm sẽ chỉ có hai người trên giường tôi.
Chàng xốc bổng chàng trong tay và bắt đầu lên cầu thang. Đầu nàng bị ghì chặt vào ngực Rhett và nàng nghe thấy ngay bên tai mình tiếng tim chàng đập thình thịch. Chàng làm nàng đau và nàng sợ hãi kêu lên, tiếng nghẹn lại. Chàng đi lên cầu thang trong bóng tối mù mịt, lên, lên nữa và nàng sợ cuống cuồng. Chàng lúc này là một kẻ xa lạ điên dại và bóng tối đen kịt này cũng xa lạ với nàng, tối đen hơn cả cái chết. Chàng giống như cái chết, đôi cánh tay bế nàng ghì chặt mà đau. Nghẹn ngạt, nàng rú lên và chàng đột ngột dừng lại trên cầu thang. Rồi lật nhanh người nàng trong vòng tay, chàng cúi xuống hôn nàng một cách man rợ và hết mình đến nỗi trong đầu nàng bỗng sạch trơn không có cái gì khác ngoài bóng tối đang nhấn chìm nàng và đôi môi áp trên môi nàng. Chàng run lên như đang đứng giữa một trận cuồng phong và môi chàng lướt từ miệng nàng đến chỗ chiếc áo choàng tuột khỏi người nàng, thám hiểm miền da thịt êm ái. Chàng thì thầm những gì nàng không nghe rõ, môi chàng đánh thức dậy trong nàng những cảm giác trước nay chưa từng biết đến. Giờ đây, nàng là bóng tối, chàng cũng là bóng tối và trước đó, chẳng có gì hết ngoài bóng tối và môi chàngáp trên da thịt nàng. Bỗng nhiên thân nàng: vui thích, sợ hãi, điên dại, hồi hộp, tự buông thả mình cho những cánh tay quá mạnh, cho một đôi môi quá thô bạo, cho số mệnh cuốn đi quá nhanh. Lần đầu tiên trong đời, nàng gặp một người, một cái gì mạnh hơn nàng, một người đang lấn át nàng, khuất phục nàng. Không hiểu làm sao, hai cánh tay nàng đã quàng quanh cổ chàng, môi nàng run lên dưới môi chàng và họ bay lên, lại bay lên trong bóng tối, một thứ bóng tối êm dịu, xoáy lộn và bao trùm tất cả.
Sáng hôm sau, khi nàng thức giấc, chàng đã đi khỏi và nếu không có chiếc gối nhàu nát bên cạnh, hẳn nàng có thể nghĩ những điều xảy ra đêm hôm trước chỉ là một giấc mơ cuồng phi lí. Nàng nhớ lại mà đỏ mặt. Và, kéo mền lên quấn quanh vổ, nằm dài tắm trong ánh nắng sớm, nàng cố sắp xếp lại những ý nghĩ lộn xộn trong đầu.
Có hai điều nổi bật hàng đầu. Nàng đã sống mấy năm với Rhett, ăn ngủ với chàng, cãi lộn với chàng và đẻ cho chàng một đứa con – thế mà vẫn chẳng hiểu gì chàng. Người đàn ông đã bế nàng lên cái cầu thang gác tối om là một kẻ xa lạ mà trước đó, nàng thậm trí không ngờ là có ở trên đời. Và bây giờ, mặc dầu cố hết sức, nàng vẫn không thể bắt mình ghét người đó hoặc phẫn nộ được. Người đó đã làm nhục nàng, làm đau, sử dụng nàng một cách thô bạo suốt một đêm cuồng khấu và nàng đã hãnh diện về điều đó.
Ôi, lẽ ra nàng phải lấy làm xấu hổ, phải xua đuổi chính cái hồi ức về những phút hừng hực trong bóng tối xoáy lốc ấy! Một bậc nữ lưu, một bậc nữ lưu quyền quí thật ắt không bao giờ dám cất cao đầu sau một đêm như vậy. Nhưng mạnh hơn nỗi hổ thẹn là kỉ niệm về những cảm giác say sưa ngây ngất, về trạng thái mê li của sự buông thả. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình sống động, cảm thấy niềm đam mê cũng cuồn cuộn và ban sơ như nỗi kinh hoang đã xâm chiếm nàng cái đêm chạy khỏi Atlanta, cũng choáng váng một cách ngọt ngào như nỗi căm thù lạnh lùng đã khiến nàng bắn chết tên Yanki dạo nào.
Rhett yêu nàng! Chí ít là chàng đã nói thế và giờ đây làm sao nàng có thể nghi ngờ đến điều đó? Thật kì lạ đến bối rối, thật không thể tin được là chàng lại yêu nàng, cái con ngươi xa lạ man rợ ấy mà nàng đã cùng chung sống trong mối quan hệ lạnh nhạt đến thế. Nàng chưa hoàn toàn xác định được mình cảm thấy ra sao về phát hiện này, nhưng một ý nghĩ chợt đến trong đầu khiến nàng bỗng cười to. Chàng yêu nàng, vậy là cuối cùng nàng đã nắm được chàng. Nàng đã hầu như quên hết điều mong muốn trước kia là bỏ bùa cho chàng mê nàng để có thể vung roi trên cái đầu đen ngạo ngược của chàng. Lúc này nàng nhớ lại và điều này làm cho nàng hết sức thỏa mãn. Chàng đã nắm được nàng một đêm, nhưng bây giờ nàng đã biết thóp chàng. Từ nay trở đi, nàng muốn sao chàng phải làm như vậy. Nàng đã ngậm đắng nuốt cay trước những lời giễu cợt của chàng bao lâu nay, nhưng bây giờ nàng có thể bắt chàng nhảy qua bất cứ cái vòng nào nàng muốn giơ ra.
Nghĩ đến chuyện gặp lại chàng, mặt đối mặt tỉnh táo trong ánh sáng ban ngày, nàng cảm thấy ngợp trong một nỗi ngượng ngùng bứt rứt pha lẫn một niềm vui thích náo nức.
“Mình bồi hồi như một cô dâu vậy”, nàng tự nhủ. “Mà lại là vì Rhett!” Nghĩ vậy, nàng bỗng khúc khích cười như một con ngố.
Nhưng Rhett không về ăn trưa, cũng chẳng có mặt trong bữa tối. Đêm trôi qua dài lê thê trong đó nàng thao thức đến tận sáng, tai căng ra chờ nghe tiếng chân chàng tra chìa khóa vào ổ. Nhưng chàng không về, nàng phát điên lên vì sợ và thật vọng. Nàng qua nhà băng nhưng chàng không có ở đấy. Nàng đến cửa hàng và gắt gỏng với tất cả mọi người vì mỗi lần cửa mởcho một người khách vào, nàng đều ngẩng lên nhìn, tim đập xốn xang, hi vọng đó là Rhett. Nàng đến bãi gỗ và làm tình làm tội Hiu đến nỗi chàng phải trốn sau một đống gỗ. Nhưng Rhett không tìm nàng ở đó.
Nàng không thể hạ mình hỏi bạn bè xem có gặp Rhett không. Nàng cũng không thể điều tra trong đám gia nhân để dò tin chàng. Song nàng cảm thấy họ biết một điều gì mà nàng không biết. Những người da đen bao giờ cũng biết mọi chuyện. Hai hôm nay, Mammy im lặng một cách khác thường. Bà chỉ quan sát Xcarlett bằng khóe mắt, chẳng nói chẳng rằng. Hết đêm thứ hai sang ngày thứ ba, Xcarlett quyết định đến trình cảnh sát. Có thể chàng đã bị tai nạn, có thể chàng đã bị ngựa hất ngã và đang nằm dưới một cái hố, không ai cứu giúp. Có thể – ôi, ý nghĩ kinh khủng – có thể chàng đã chết.
Sáng hôm sau, điểm tâm xong và đang đội mũ trong phòng riêng, nàng nghe thấy tiếng bước chân thoăn thoắt lên gác. Nàng mừng đến lả người đi, gieo mình xuống giường. Vừa lúc đó, Rhett bước vào. Chàng vừa cắt tóc, cạo râu, xoa bóp ở hiệu ra, chàng tỉnh táo, nhưng đôi mắt vằn tia máu và bộ mặt xị ra chứng tỏ những hôm trước chàng đã uống nhiều. Chàng hời hợt vẫy tay chào nàng và nói: “Ồ, helô!”
Làm sao một người đàn ông có thể nói: “Ồ, helô!” như vậy sau khi đã bỏ đi hai ngày ròng, không giải thích lý do chi cả? Làm sao chàng có thể hờ hững đến thế với kỉ niệm về cái đêm họ đã qua với nhau như vậy? Không thể thế được trừ phi… trừ phi… ý nghĩ khủng khiếp ấy lại bật lên trong đầu nàng: trừ phi những đêm như vậy là chuyện thông thường đối với chàng. Trong một lát, nàng không sao nói được nói được và quên hết mọi cử chỉ cùng nụ cười duyen dáng định dành cho chàng. Thậm chí chàng cũng không đến hôn nàng cái hôn chiếu lệ thường ngày mà chỉ đứng nhìn nàng, miệng nhoẻn cười, một điếu xì – gà hút dở nơi tay.
– Anh đã… anh đã đi đâu?
– Đừng có nói là cô không biết! Tôi nghĩ là lúc này cả tỉnh đã biết. Có lẽ tất cả mọi người đều đã biết, trừ cô. Cô biết câu tục ngữ cổ đấy: “Người vợ bao giờ cũng là người biết sau cùng”.
– Anh định nói gì vậy?
– Tôi ngỡ sau khi cảnh sát xục đến nhà Bel đêm hôm kia thì…
– Nhà Bel… cái… cái mụ đàn bà ấy! Anh đã đến với Bel…
– Dĩ nhiên. Tôi còn ở đâu khác nữa? Tôi hi vọng cô đã không lo lắng về tôi.
– Anh rời tôi để đến với ả, sau… sau khi…
– Ôi, lại cái chuyện ấy, chàng khoát một cử chỉ bất cần. Tôi muốn quên cung cách của tôi đi. Xin thứ lỗi cho cách xử sự của tôi trong cuộc gặp gỡ vừa đây của chúng ta. Bữa ấy tôi rất say, như cô biết rành rành, và hoàn toàn bị mê hoặc bởi những bả duyên sắc của cô… tôi có cần kể ra những gì không nhỉ?
Đột nhiên nàng thấy muốn khóc, muốn nằm lăn ra giường mà nức nở mãi không thôi. Chàng không hề thay đổi, chẳng có gì thay đổi hết và nàng thật là một con rồ, một con rồ ngu xuẩn, hợm hĩnh, ngớ ngẩn nên mới tưởng là chàng yêu mình. Mọi cái đó chỉ là một trò đùa gớm guốc của chàng lúc say như dùng bất cứ ả nào ở nhà Bel. Và bây giờ, chàng trở nên xấc xược, nhạo báng, vượt ngoài tầm tay nàng. Nàng nuốt nước mắt, cố trấn tĩnh lại. Không, không thể để cho chàng biết nàng đã nghĩ gì. Nếu chàng biết, chàng sẽ cười cho thối ruột. Được, chàng sẽ không bao giờ biết! Nàng vội ngước nhìn chàng và bắt gặp trong mắt chàng cái tia lấp lánh quen thuộc vẫn làm cho nàng bối rối, với cái vẻ rình ngóng, sắc sảo, hau háu như chờ nàng nói tiếp, hi vọng đó là những lời… à mà chàng hi vọng cái gì nhỉ? Rằng nàng sẽ tự biến mình thành trò hề, quát tháo ầm ĩ, cho chàng được một mẻ cười chăng? Đừng hòng. Đôi lông mày sếch của nàng nhíu lại, lạnh lùng.
– Tất nhiên tôi đã ngờ ngợ quan hệ của anh với con người ấy là thế nào.
– Ngờ ngợ thôi à? Tại sao cô không hỏi tôi để thỏa mãn tính tò mò? Như vậy có phải tôi đã kể cho cô nghe rồi không nào. Tôi đã sống với cô ta từ khi cô và Ashley quyết địng rằng hai ta nên ngủ riêng phòng.
– Anh cả gan đứng đó mà huyênh hoang với tôi, vợ anh, rằng…
– Ồ, xin miễn cho tôi cái sự phẫn nộ đầy đạo đức của cô. Chừng nào tôi còn bỏ tiền thanh toán mọi khoản chi, thì tôi muốn làm gì, cô cũng bất cần. Và cô biết rõ gần đây, tôi đâu có trong trắng như thiên thần. Còn về việc cô là vợ tôi thì… cô cũng chả mấy đoái hoài đến vai trò ấy từ khi sinh Bonni, phải thế không nào? Cô là một món đầu tư chẳng sinh lợi mấy, Xcarlett ạ. Đầu tư vào Bel còn hơn.
– Đầu tư? Anh muốn nói là anh đã cho ả…?
– Tôi nghĩ gọi cho đúng là “gây dựng cơ sở kinh doanh” cho cô ta. Bel là một phụ nữ tinh khôn. Tôi muốn thấy cô ta khá giả và cô ta chỉ cần một điều là có tiền để khởi một cơ nghiệp riêng. Cô hẳn biết là một người đàn bà có chút tiền mặt có thể làm nên những điều kỳ diệu như thế nào. Cứ xem bản thân cô thì rõ.
– Anh đem so tôi với…
– À, cả hai cô đều là những tay “phe” cứng cựa và cả hai đều thành công. Tất nhiên Bel có nhỉnh hơn cô vì cô ấy tốt bụng và đôn hậu hơn…
– Anh có ra khỏi đây không?
Chàng đủng đỉnh đi ra cửa, một bên lông mày nhướn lên giễu cợt. Làm sao anh ta có thể lăng mạ mình như thế? Nàng thầm nghĩ, vừa điên máu vừa đau đớn. Chàng đã dụng tâm xúc phạm và làm nhục nàng, và nàng uất ức khi nghĩ mình đã tha thiết mong chàng về nhà như thế nào, trong khi suốt cả thời gian đó chàng đã say bét nhè và cãi lộn với cảnh sát ở một nhà chứa.
– Ra khỏi phòng và đừng có bao giờ đặt chân trở lại nữa. Tôi đã có lần nói anh thế mà anh đã không đủ lịch sự để hiểu cho ta. Từ nay về sau tôi sẽ khóa cửa phòng.
– Không việc gì phải thế.
– Tôi sẽ khóa. Sau cái cách anh hành động đêm hôm nọ… say khướt, ghê tởm…
– Thôi nào mình ơi! Chắc chắn là không ghê tởm lắm đâu!
– Đi ra!
– Đừng lo, tôi đi đây. Và tôi hứa là sẽ không bao giờ làm rầy cô nữa. Thế này là hết rồi. Và tôi nghĩ rằng nếu cô thấy cách cư xử bỉ ổi của tôi là quá đáng không chịu nổi thì tôi sẽ để cho cô li hôn. Chỉ cần cô cho tôi Bonni là tôi sẽ không phản kháng gì hết.
– Tôi không muốn nghĩ đến chuyện làm ô danh gia đình bằng một cuộc li hôn.
– Nếu cô Meli tự nhiên chết, cô sẽ làm ô danh gia đình ngay đấy. Lúc đó cô sẽ li dị tôi thật nhanh cho mà coi, tôi nghĩ thế mà chóng cả mặt.
– Anh có đi hay không nào?
– Có, tôi đi đâu. Tôi về nhà chính là để nói với cô điều đó. Tôi sắp đi Charlextơn và Niu Orlêan và… ồ, phải, một chuyến đi rất dài. Hôm nay, tôi lên đường.
– Ồ!
– Và tôi sẽ đem Bonni theo. Bảo cái con Prixi dở hơi ấy gói ghém quần áo đi. Tôi đem theo cả Prixi.
– Anh đừng hòng đem con tôi ra khỏi nhà này.
– Đó cũng là con tôi, Butler phu nhân ạ. Chắc cô không phản đối tôi đưa nó đến Charlextơn thăm bà nội nó?
– Bà nội nó, xì! Chẳng lẽ anh lại nghĩ rằng tôi sẽ để anh mang con bé ra khỏi đây khi mà đêm nào anh cũng say và rất có thể lôi nó đến cả những nơi như nhà Bel…
Chàng ném mạnh điếu xì gà xuống và nó bốc khói khét lẹt trân thảm, mùi len cháy bốc lên mũi họ. Thoắt cái, chàng đi qua sàn đến bên nàng, mặt sạm đen giận dữ:
– Nếu cô là đàn ông thì tôi đã bẻ gãy cổ cô vì những lời đó. Bởi cô là đàn bà nên tôi chỉ có thể bảo cô ngậm cái miệng chết tiệt của cô lại. Cô tưởng tôi không yêu Bonni, rằng tôi có thể đưa nó đến… con gái tôi! Lạy Chúa, cô ngốc! Còn về chuyện cô điệu bộ ra cái điều ra đây là mẹ thì, hừ, một con mèo còn có tư cách làm mẹ hơn cô! Trước nay, cô đã làm gì cho các con? Uêđ và Ilơ sợ cô chết khiếp và nếu không có Melanie Uylkz, chúng ắt không bao giờ biết yêu thương, trìu mến là thế nào. Nhưng Bonni, Bonni của tôi! Chẳng lẽ cô lại nghĩ tôi không thể chăm nom nó tốt hơn cô sao? Chẳng lẽ cô lại nghĩ tôi sẽ để co hành hạ nó và đập nát tinh thần nó như cô đã làm với Uêđ và Ilơ hay sao? Quỉ tha ma bắt, không! Hãy sửa soạn hành trang cho nó xong xuôi trong vòng một tiếng đồng hồ để tôi đưa nó đi, kẻo tôi xin báo để cô biết những gì xảy ra đêm hôm nọ thành êm dịu ngọt ngào bên cạnh những gì sẽ xảy ra đấy. Tôi luôn luôn nghĩ đến một trận đòn bằng roi quất ngựa sẽ cực kì có lợi cho cô.
Chàng quay gót trước khi nàng kịp nói gì và thoăn thoắt đi ra khỏi phòng. Nàng nghe thấy tiếng chàng đi qua tiền sảnh đến phòng chơi của bọn trẻ và mở cửa. Những giọng trẻ con lanh lảnh, líu ríu vui vẻ và nàng nghe thấy giọng Bonni át cả giọng Ilơ.
– Ba, mấy hôm ba, ở đâu?
– Đi lùng một tấm da thỏ để quàng cho bé Bonni của ba. Thưởng cho người thân yêu nhất của con một cái hôn đi nào, Bonni… và cả con nữa, Ilơ.